Người ta thường nói tình yêu thương, tình cảm gia đình là thứ tình cảm cao quý và chân thành nhất. Ta yêu thương, ta trân trọng và nâng niu những hành động, những suy nghĩ và tình cảm dành cho những người yêu thương đặc biệt là đối với Bà- người luôn bên ta từ tấm bé. Nằm trong chùm thơ viết về tình bà cháu thì không thể bỏ qua bài thơ:”Quạt cho bà ngủ” của tác giả Thạch Quỳ. Đây là bài thơ với những ngôn từ giản dị, mộc mạc nhưng lại chiếm trọn tình yêu của bạn đọc bởi chất tình trong từng ý thơ.

Mở đầu bài thơ là tiếng gọi rất trong trẻo:

“Ơi chích chòe ơi

Chim đừng hót nữa

Bà em ốm rồi

Lặng cho bà ngủ”

Lời thơ như lời một người cháu ngoan ngoãn đang gọi chú chim nhỏ trên cành để nói chim đừng hót nữa để trả lại không gian yên tĩnh cho bà được ngủ ngon hơn bởi “bà em ốm rồi”. Bé thương bà, bé sợ bà tỉnh giấc, bé thương bà vì bà đang ốm. Chỉ có thể yêu thương bà bằng tấm lòng chân thành mới có thể chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy được.

“Bàn tay bé nhỏ

Vẫy quạt thật đều

Ngấn nắng thiu thiu

Đậu trên tường vắng”

Trong buổi chiều còn chút nắng ấy bé ngồi bên bà với đôi tay nhỏ xíu cầm quạt cho bà, từng cái vẫy quạt là từng ước mong bà sớm khỏi bệnh của người cháu ngoan hiền. Không gian lúc này thật vắng lặng, tất cả như để bà có thể nghỉ ngơi tốt nhất. Từ ” ngấn nắng” mang lại cảm giác thật khác biệt cho người đọc để người đọc có thể tự do tưởng tượng hình ảnh đó đậu trên bức tường vắng nơi bà đang nằm như thế nào. Thật đặc biệt và thú vị làm sao! stt buon

Khổ thơ thứ ba vẽ lên bức tranh về ngôi nhà khi bà ốm:

“Căn nhà đã vắng

Cốc chén lặng im

Đôi mắt lim dim

Ngủ ngon bà nhé”

Một số bài viết hay:

Cảm nghĩ của em về bài thơ thương vợ
Cảm nghĩ của em về bài thơ Vội vàng
Cảm nghĩ của em về bài thơ Bánh trôi nước
Lời thơ như tiếng lòng thủ thỉ tâm tình của người cháu khi bà đang ốm. Khi bà ốm mọi thứ cũng từ đó mà trở nên im lìm, vắng vẻ và trầm buồn hơn. Chẳng còn như lúc bà khỏe cùng tiếng cười nô đùa bên bà, chẳng còn những tiếng động khi bà uống tra hay dọn nhà cửa. Tất cả bao trùm bởi không gian vắng lặng buồn tênh. Nhưng không có sao chỉ cần bà mong khỏe lại là bé sẽ rất vui và căn nhà sẽ lại ngập tràn tiếng cười. Nên bé thủ thỉ rằng:” Ngủ ngon bà nhé!”

Khổ thơ cuối lại đưa ta đến với khung cảnh mới:

“Hoa xoan, hoa khế

Chín lặng trong vườn

Bà mơ tay cháu

Quạt đầy hương thơm”
-> thơ tình yêu

Khi bà ốm, cây cối cũng chẳng còn được bà chú ý chăm sóc, những trái khế ngọt trong vườn cũng đã chín rồi chỉ chờ bà hái thôi, những bông hoa xoan thơm ngát ngoài kia cũng chờ bà đến hái. Nhưng tất cả chỉ chín và thơm trong lặng lẽ vì bà đang ốm rồi, lúc này hoa và khế dường như được nhân hóa như con người cũng có cảm xúc cũng biết buồn khi bà đang ốm.

Tình cảm của bé bà đã cảm nhận được qua từng lần đưa quạt để rồi trong giấc mơ bà thấy tay cháu đã quạt cho bà đầy hương thơm. Có phải là có thể quạt được hương thơm theo từng lần quạt hay không hay hương thơm ở đây chính là tình yêu thương mà người cháu dành cho người bà khi bà đâng ốm. Và tấm lòng này bà đã cảm nhận và thấu hiểu được và đối với bà đó là hương thơm ngọt ngào và đáng trân trọng nhất.

Chỉ với bốn khổ thơ ngắn gọn, nhẹ nhàng tác giả Thạch Quỳ đã thể hiện được một cách chân thực nhất về tình yêu thương của người cháu bé nhỏ dành cho người bà của mình. Bài thơ như một lời nhắc nhở với mọi người về tình yêu thương đối với những người trong gia đình của mình và cách thể hiện thứ tình cảm thiêng liêng cao quý ấy.

Trang chủ: vanhienblog